Ngày ngày của tôi

Tặng riêng cho con khi ba không còn thuộc sở hữu của cuộc đời này.


Jun 21, 2011

Vậy là đầu tháng 7 tôi không đến Đà Lạt được

Cứ dự định hoài mà không thực hiện được thì buồn lắm !
Đi lên Đà lạt một thân một mình thì đâu có gì để nói, quá dễ như đi dạo quanh Sài gòn, nhưng kèm theo 2 đứa trẻ và bà má của thằng cháu thì tôi không làm được. Một anh chàng đẹp trai, một cô nàng đẹp gái làm chung cơ quan có ý làm một chuyến du và hí cho mấy đứa nhỏ, chương trình đề ra rất tuyệt và không có gì để phải bàn tán vô ra !
Đùng một cái, câu chuyện đẹp bị ngưng vì rất nhiều người muốn tham gia, tưởng là vô lý nhưng rất có lý để không tiếp tục kế hoạch này. Hẹn một lúc khác để phân tích thêm.


Nhưng tôi, tôi lỗi hẹn lần này với phần TỈNH của tôi. Như tấm tranh chưa hoàn chỉnh cũng chỉ để biết rằng mình muốn vươn đến sự đầy đủ so với hình ảnh gốc, Mimosa tại Tu viện Dominique Đà lạt.



Nhưng không sao, sẽ có ngày gần nhất tôi cũng sẽ về.

Jun 16, 2011

Tôi buồn lắm khi đi đâu cũng thấy đồ Trung quốc

Mấy năm nay, mấy tháng nay, mấy ngày nay ai ai cũng thấy chuyện ta chuyện tàu !
Nhưng làm gì bây giờ, những ngày 5.6 và 12.6 tôi không tham gia được cùng các bạn trẻ vì chuyện cơm áo gạo tiền : tôi phải dạy thêm để dành dụm chút này chút nọ cho thằng con lúc mình về hưu. Tôi, một người làm nghề máy tính, tất cả các sách tôi đọc đều lấy từ các tác giả không phải người Trung quốc, trên Internet; sách Toán cũng vậy ngoại trừ Terence Tao quá tuyệt vời, tôi cũng chỉ tham khảo các ông Việt Nam như DongPhD, Tran Nam Dung... đặc biệt NBChâu thì có cuốn Hình học bằng tiếng Việt...và một ông cựu Đông Âu quá nổi tiếng là Titu Andreescu người Hungary.
Nhưng khi cần mua một món đồ thì lật qua lật lại chỉ thấy toàn tiếng Trung quốc, ghi rõ ràng địa chỉ địa phương và website! Hồi chiều cần mua một ít hình dán tường để che một số khoảng tường bị vỡ, cần mua một hộp đựng bút cho thằng con khi qua năm học mới, tìm khắp nhà sách chỉ thấy tất cả là hàng TQ, nghĩ thấy đau xót lắm.
Nhưng tất cả những điều này là lỗi tại những ai.
Nghĩ nhục nhã không khi VN xuất cảng gạo đứng hàng top thế giới mà người dân Thanh Hóa bị đói, khi bờ biển dài hơn 2000 km mà phải nhập cảng muối, than đá thì cứ xuất để đến bây giờ nhập cảng lại.
Nhưng chuyện nho nhỏ như vậy lỗi tại ai, tiền chất đống tài khoản của ai trong khi dân càng nghèo, đất nước chỉ còn như tấm áo khô đang phơi nắng !