Ngày ngày của tôi

Tặng riêng cho con khi ba không còn thuộc sở hữu của cuộc đời này.


Aug 10, 2014

Nhân ngày Vu Lan 2014

Ngày lễ Vu Lan (năm nay vào 10.8. dương lịch),

Con xin cúi đầu nhận hết mọi lỗi lầm phiền muộn đã gây ra cho Má, và cho Ba. Để có thời gian Ba đi bán cà rem, có thời gian Má đi bán chợ trời, mà lúc đó con đã hai mươi hai, hai mươi ba tuổi rồi; không biết làm gì hết, cái giỏi nhất của con lúc đó là chở Ba bằng xe đạp đi khám cái chân, cái chân Ba lúc đó đã lỡ loét lắm, tiền trả ông Bác sỹ là tiền bán cà rem của Ba,con có giúp được gì đâu. Rồi Ba mất lúc năm mươi hai tuổi (trẻ hơn con bây giờ) vì kiệt sức.
Anh xin lỗi bốn đứa em, không giúp được gì để cuộc đời tụi em thành công hơn; hai đứa em gái không chồng, hai đứa em trai ly dị vơ (hay ngược lại); đó là lỗi quá lớn của anh, mà không còn cơ hội rút lại; Thằng Nguyên là đứa anh lo cho nó học piano từ lúc nó ngồi vào ghế đàn chân chưa đủ chạm đất, hai lần thi rớt vào nhạc viện; bây giờ nó cũng khổ vì nợ nần do làm ăn.
Ba xin lỗi con, thằng con trai duy nhất. Ba đã dấu con sự ích kỷ của Ba từ mười mấy năm nay : muốn con học cái trường mà ngày xưa Ba học, muốn con giỏi Toán và Nhạc là hai điều mà Ba đã không thành công thời trẻ tuổi. Bây giờ, mặc dù con đã từ từ làm được, nhưng nếu con có khinh thị Ba vì sự ích kỷ này thì Ba xin vui lòng nhận.
PTP

Có một quyển sách rất mỏng mà tôi rất quý, quyển Góp Nhặt Cát Đá, bản gốc bằng giấy gần bốn mươi năm rồi nên mất tăm, bây giờ đã có nhiều trên Internet như bản này http://www.tangthuphathoc.net/tacgia/nguyenminh/GoCuaThien.pdf ,
một câu chuyện nhỏ trong đó mà tôi rất nhớ, chuyện nhỏ đó ghi như vầy :
------------------------------------------------
Quãng đường lầy lội

Có một lần Tanzan và Ekido cùng đi trên một quãng đường lầy lội. Cơn mưa
nặng hạt vẫn còn đang trút xuống. Đến một khúc quanh, họ gặp một cô gái xinh xắn
mặc bộ áo kimono và thắt lưng bằng lụa, đang loay hoay không biết làm sao băng qua ngã tư đường. Ngay lập tức, Tanzan lên tiếng: “Đi nào, cô gái!” Và nhấc bổng cô gái lên trong tay mình, ông mang cô vượt qua khỏi vũng lầy. Từ lúc đó Ekido im lặng đi không nói tiếng nào, cho đến khi đêm xuống họ vào trú ngụ trong một ngôi chùa. Và rồi Ekido không còn nhịn được nữa, ông lên tiếng bảo Tanzan: “Chúng ta là những người tu hành, không nên đến gần nữ giới, nhất là những người trẻ đẹp. Điều đó rất nguy hiểm. Tại sao sư huynh lại làm như thế?”
Tanzan đáp lời: “Tôi đã bỏ cô ta xuống nơi đó rồi. Anh vẫn còn mang theo cô ta đó sao?”
------------------------------------